- Em hiểu rồi…-đi ra biển-Em không biết là anh chán ghét em tới vậy. Em xin lỗi…
- …-nhìn theo Linh-…-chợt nhận ra cô cứ đi mãi ra biển, nước biển đã ngang ngực cô rồi-Em làm gì vậy hả?!
- … bỏ em ra đi, mặc kệ em.
- Kệ sao được mà kệ, em đi nữa là…
- Kệ em mà. Anh không nhận em thì bỏ mặc em đi!
- Được rồi, anh đi với em.
- Không, anh quay lên đi. Anh yêu người khác rồi thì phải…
- Nói nhảm gì vậy hả?-ôm Linh vào lòng-Ai nói anh yêu người khác?!
- Em nói! Bỏ em ra đi!
- Không bỏ!
- Anh…
- Giờ anh không buông!
- …
- Giờ em chịu lên không?
- Lên làm gì! Anh có quan tâm em đâu!
- Không lên phải không?!
- Không!
- Vậy anh ẵm em lên!-đưa tay ẵm Linh
- Áh bỏ em xuống!!!
- Chịu lên chưa?
- … không bỏ xuống lấy gì người ta đi!
- Uhm… -bỏ Linh đứng xuống-Em coi em kìa, ướt hết rồi! Đi lẹ!!!
Đưa Linh về nhà mình Thành Anh giục cô đi tắm, còn ông nấu cơm chiều.
- Anh chưa ăn hả?!
- Uhm…-cười-Em đói chưa?
- Giờ này còn chưa chịu ăn cơm! Anh thiệt là…
- Thôi thôi cho anh xin đi! Ngồi xuống ăn đi!
- … Anh nấu ngon quá!
- Tại em đang đói thôi!
Buổi tối ở thành phố biển này thật đẹp, ánh đèn lên làm nơi đây thật rực rỡ, cái dáng dấp cổ xưa của một pháo đài ven biển hiện ra rõ mồn một. Hôm nay Thành Anh không ra phố; ông ở trong nhà với Linh. Đã hơn một năm mới gặp lại người yêu, nhìn cô gầy đi nhiều mà ông xót xa.
- Đã nói đừng đi tìm cũng không nghe lời!
- Em muốn gặp anh! Không tìm thì biết bao giờ em mới gặp lại anh được!
- Ngốc quá đi! Ốm đi nhiều rồi, thấy không!-cầm tay Linh đưa lên-Biết anh đau lòng không hả!
- Đau lòng gì chứ! Đau lòng mà bỏ người ta đi biền biệt!
- Chứ giờ ai ngồi đây với em?!
- Ai mà biết đâu!
- Dám nói với anh vậy hả!
Ẵm Linh lên Thành Anh đem cô vào phòng, mặc cho cô la oai oái vì ngượng. Đặt người yêu xuống giường Thành Anh nhẹ nhàng mở đèn ngủ, căn phòng lập tức chìm trong ánh đèn vàng dịu. Linh cười vì cách trần thiết phòng ở đây giống hệt căn phòng ở Thượng Hải. Có lẽ cô cũng thừa hiểu chuyện gì sẽ tới… Mà hình như cô cũng lười phản ứng, hay cô thật sự muốn điều đó? Không biết thế nào; chỉ thấy hai người ôm nhau, những cái hôn nhẹ phớt qua của Linh như cố tình chọc Thành Anh “nhát gan”. Rồi chuyện gì tới cũng tới, Thành Anh ôm chặt cô, vừa hôn vừa đỡ cô nằm xuống, phòng không rộng như lúc xưa nhưng hai người không quan tâm tới nó. Họ chỉ biết có nhau thôi; vẫn dịu dàng như ngày nào Thành Anh hôn tai Linh, tìm ra sau gáy cô. Đôi tay Linh vòng qua lưng ông, ôm ông, cái lưng trần của Thành Anh hiện rõ những dấu móng tay mà người yêu bấm vào… Không gian tối dần, tối dần…
Sáng hôm sau, vầng thái dương đang lên, tỏa những tia nắng đầu ngày xuống mặt đất, len vào phòng ngủ Thành Anh. Nhìn Linh ngủ ngoan trong tay mình ông không biết nên vui hay hối hận. Chuyện đêm qua, ông cũng không nhớ rõ tại sao ông lại làm vậy…
- Em đau đầu quá…
- Sao vậy? Hôm qua anh…
- Anh đáng ghét lắm, hôm qua ôm người ta ngủ àh…-đỏ mặt
- cười-Vậy thì thôi vậy-buông Linh ra-Anh đi…
- Anh đi đâu-hơi hoảng-Anh đi nữa hả?
- Đi làm điểm tâm, được không?
- Còn sớm mà anh…
- Thì em ngủ chút nữa đi. Làm điểm tâm rồi anh gọi em dậy.
- Thôi để em làm cho.
- Vậy thì dậy làm đi, anh ngủ chút nữa.
- Ghét anh! Cho em ngủ tí nữa nha.
- …-nhìn Linh dịu dàng-Em nghĩ anh nỡ bắt em dậy sớm vầy sao?
- Nhưng người ta muốn anh ôm người ta chút nữa-làm nũng-Lâu lắm rồi mới gặp anh mà…
- Sau này chỉ sợ em không chịu gặp anh nữa thôi…
- Sợ anh lại bỏ em đi thì có!
- Em tới tận đây tìm anh, sao anh bỏ em đi được nữa.-kéo Linh sát vào lòng-Em chịu ở bên anh không?
- … Anh nè, sao anh bỏ đi vậy?
- Lúc đó khuôn mặt anh không còn…
- Anh biết em nhớ anh lắm không?! Lúc anh Thao nói với em là anh muốn em có gia đình… Anh có biết cảm giác của em không?
- Anh chỉ muốn em quên anh thôi…-mắt thoáng buồn-Không ngờ em si tình tới vậy…
- Quên anh! Anh nói nghe dễ lắm-buồn-Anh có biết càng cố quên thì càng nhớ, càng yêu tha thiết không?!
- Anh hiểu cảm giác đó chứ! Anh đã tới đây, anh tưởng là lòng mình đã yên rồi… Nhưng em tới tìm anh anh mới biết mình còn yêu em nhiều lắm. Nhưng anh…
- Anh vẫn không thể bên em?-buồn
- … Anh biết là thiệt thòi cho em. Nhưng anh không thể…
- Em hiểu. Thật ra từ khi yêu anh em đã biết mình sẽ không thể bên nhau rồi… Chỉ là em muốn được bên anh lần cuối…
- … chuyện hôm qua, anh… anh… xin lỗi… Anh không cố ý…
- Không sao. Em đi nha.-rời khỏi tay Thành Anh
- ………
Nhìn Linh bước đi lòng ông đau nhói! Có lẽ ông đúng là đáng ghét! Người ta dám vì ông làm tất cả, còn ông thì…
- Linh!-chạy theo nắm tay Linh-Em đừng đi!-ôm Linh-Đừng xa anh nữa!
- Anh không cần cảm thấy có lỗi với em. Là em hoàn toàn tự nguyện…
- Mình về Thượng Hải đi em!
- Anh… Anh nói gì?!
- Anh muốn về Thượng Hải! Anh muốn ở bên em!
- Anh…
- Anh không muốn xa em nữa!-hôn lên tóc Linh-Anh không thể mất em lần nữa! Từ nay về sau cho anh được chăm sóc em, nha?!
- Anh…-khóc-Anh… Em chờ câu này lâu lắm rồi.-ngã vào ông-Sao anh không nói với em sớm hơn chứ?!
- Trễ rồi sao em?-lo lắng
- Khi nào mình về hả anh?
- Ngay bây giờ! Được không?!
- …Em yêu anh!
- Ngốc của anh!
Đã gần hai năm kể từ ngày Thành Anh ra đi, Inubushi vẫn vậy, vẫn phát triển; nhưng chủ tịch và tổng giám đốc, cũng như luật sư của Inubushi, đều không biết tới cười nữa. Thành Anh ra đi để lại rất nhiều khổ tâm cho những người ông yêu quý; người bạn thân nhất của ông giờ trở nên lặng lẽ. Ngay cả đối với người vợ của mình cũng vậy, Văn Thao cũng ít nói, còn cười thì dường như ông không còn biết tới nữa.
Một buổi chiều, tại nhà của Thành Anh:
- Chú Thao àh chú làm gì đi chứ! Ba con đi đã gần hai năm rồi còn gì! Chú không nhớ ông ấy sao?!
- … Làm gì?! Chú biết làm gì đây?
- Nhưng con nhớ ba con lắm! Chú là bạn thân nhất của ba con, chú không liên lạc với ba con thật sao?!
- Có thì sao? Ba con không nghe chú nói, chú cũng đành chịu.
- Tôi sẽ kiện mấy người tội không nghe lời tôi!-đột ngột lên tiếng-Nhất là Tưởng luật sư!
- Ba! Con nhớ ba lắm-bay lại ôm Thành Anh-Con nhớ ba lắm!-khóc
- Con gái ngoan, nín đi. Lớn còn khóc nhè nữa sao!
- Chị giữ đúng lời hứa với em rồi nhe. Trả Thành Anh lại cho em đó!
- Hai người gặp nhau ở đâu vậy?
- Ở Pháp. Em biết là anh Thao vẫn giữ liên lạc với Thành Anh. Chị muốn hỏi tội thì hỏi tội anh Thao kìa.
- Gì đây?! Tại Thành Anh của em không chịu về, anh nói hết cỡ cũng không nghe, giờ đổ thừa anh nữa?
- Nè nè nói một hồi tôi là người có tội đó hả?-lắc đầu-Đi chưa bao lâu mà đã bị mất bạn thân rồi…
- Hahaha!-mọi người cười vui vẻ. Đã lâu lắm rồi căn nhà này mới có lại tiếng cười.
- Thành Anh! Khi nào mời mọi người uống rượu mừng?
- Gì?!-giả đò không hiểu-Không hiểu anh đang nói cái gì nữa!
- Ba àh ý chú Thao là khi nào ba với chị Linh dọn về ở chung? Khi nào con có em đây?!-nháy mắt trêu Linh
- …-đỏ mặt
- Chờ khi nào con lấy chồng đã. Thiếu Kì có ăn hiếp con không?!
- Có con gái sư phụ ăn hiếp con thì có!
- Phải không đó?!
- Em ăn hiếp anh hồi nào đâu? Ba coi kìa, đệ tử ba giỏi ghê, nói xấu con…
- Con làm gì người ta mới vậy chứ.
- Ba! Vừa về tới, ba không bênh con được chút nào sao?!
- Tôi thấy vầy nè: anh với Linh mời rượu mừng trước, rồi tới đệ tử anh mời anh!
- Nè nè ăn nói đàng hoàng chút coi! Tôi mà kiện thì anh khỏi thoát đó!
- Vậy hả?! Anh nghĩ quan tòa tin anh hơn tin ông đại luật sư sao?!
- …-cười-Đúng là anh không thay đổi!
Căn nhà giờ đây rộn rã tiếng cười đùa; Thành Anh về mang theo luồng sinh khí mới cho ngôi nhà của mình. Ngày ông đi căn nhà chìm vào cái kén của nó, giờ thì con bướm đã cắn kén chui ra, vui vẻ náo nhiệt hơn xưa.
Hai năm sau, ở Thượng Hải, nhà hàng Little Rabbit đang ăn nên làm ra nhờ tài năng của ông chủ Thành Anh. Ngày sinh nhật nhóc Minh Thu, tất cả những người quen thân với Thành Anh và Linh đều có mặt. Căn nhà của họ đầy tiếng cười, cậu nhóc giống hệt bố, ê a nói cười với cô bạn cũng vừa tròn hai tuổi-Jennifer-con gái của ông luật sư nổi tiếng Thượng Hải và cũng là bạn thân của bố mình… Tuyết Thủy ẵm thằng em trai trong tay, mọi người đang đùa với hai đứa nhóc. Bên cạnh Linh Thành Anh nắm tay cô, đầu cô đang tựa trên vai ông, khuôn mặt hai người trẻ ra nhiều, hai chữ hạnh phúc đang hiện rõ trên gương mặt họ…
--Hết--